Thứ Sáu, 12 tháng 8, 2011

LY CAFE MUỐI.

Hôm qua bàn chuyện tục, hôm nay đổi tone sang lãng mạn chút cho đời tươi. Và hỏi thật, các bác có hay nói dối người yêu không?

Tối qua Tổng Cua đứng đợi ở ga tầu điện ngầm Rosslyn (Arlington) nghe lỏm một thằng Mỹ trắng nói chuyện điện thoại di động với người yêu. Mồm hắn oang oang “I love you so much. I miss you – anh yêu em lắm lắm, anh nhớ em. Anh muốn nói chuyện với em mãi mãi, nghe giọng em ngọt ngào”, lọt vào tai mình, dù không muốn nghe.

Có vẻ nhắc đi nhắc lại mãi “lời muôn thưở”, hắn bắt đầu chán và bảo “Thôi, em hang up – cúp máy trước đi”. Thằng cha gallant, muốn người yêu bỏ máy trước. Nhưng hình như đầu bên kia cũng muốn bên này cúp máy trước vì muốn thêm giọng oanh vàng.

Lằng nhằng tới 5 phút chưa xong, cậu sốt ruột “Thôi chúng ta cùng cúp máy nhé”. Cũng không được, cu cậu lại ra mẹo khác “Hãy đếm 1, 2, 3, và tới 4 thì cúp nhé”.

Cuối cùng cũng xong. Cậu ta lầu bầu “Bloody lady…Sao mà có cái loại nói dài, nói dai, ngu và cả tin thế. Tầu chạy mẹ mất rồi”.

Hóa ra, “I love you so much. I miss you” chỉ đơn giản là những lời nói dối. Nhưng càng nói dối, cô nàng càng tin và càng quấn quýt, không muốn rời xa. Anh chàng rơi vào cái bẫy do mình tự bày đặt. Cũng may cậu thoát hiểm, dù muộn một chuyến tầu.

Không như thằng cha trong câu chuyện sau, rơi vào cái bẫy “nói dối” của chính mình trong suốt cuộc đời.

Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương… Biết bao chàng trai theo đuổi nàng, trong khi anh chỉ là một gã bình thường, chẳng ai thèm để ý.

Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.

Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về… Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống.

Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: “Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe”.

Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh… Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên.

Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: “Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng – giống như cafe cho thêm muối vậy… Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết.”.

Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt.

Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình.

Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô.

Như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối.

Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng ra đi trước.

Sau khi anh mất, người vợ tìm thấy một lá thư trong ngăn kéo “Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất. Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời. Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em. Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó. Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ… Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày trong suốt cuộc đời anh. Anh yêu em”.

Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối.

Nguồn:hieuminh.org