Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

VÌ SAO A ĐẨU ĐƯỢC NỐI NGÔI?


Lưu Bị

Gia Cát Lượng

Vĩnh An cung. Không khí ban trưa tịch mịch. Chiêu Liệt hoàng đế khẽ vẫy tay cho bọn Gia Cát Lượng, Lý Nghiêm ra ngoài. Thở nặng nhọc, đôi mắt trũng sâu qua mấy ngày đi lỵ không được bù nước kịp thời, ngài chìm đắm trong suy nghĩ miên man.

Tờ di mệnh đã thảo sẵn. Cái tên Lưu Thầm đã được khuyên đỏ. Bên tai ngài còn văng vẳng giọng nói thống thiết của Gia Cát Lượng: "...Bệ hạ, vì cơ nghiệp muôn đời của nhà Hán, vì sự nghiệp thống nhất Trung Nguyên, xin bệ hạ di mệnh cho Bắc Địa Vương lên ngôi cửu ngũ. Bắc Địa Vương phong tư anh tuấn, tài lược trầm hùng, trên có thể kế thừa đại thống, dưới có thể chăn dắt muôn dân, bắc phạt, bình nam mở mang bờ cõi Thục Hán. Thần nguyện đem hết sức khuyển mã tôn phù..."

Chiêu Liệt thở dài. Chẳng phải ngài không nhìn thấy. Thằng A Đẩu tuy là con ta, lại là con trưởng nhưng tư chất ngu độn,thêm có chứng phong xù, chỉ có gái là tài. Có lẽ vì năm xưa bên cầu Trường Bản ta quá nặng tay khi ném nó xuống đất. Vì việc đó mà Cam phu nhân mè nheo ta hoài. Nhưng đàn bà, biết đâu được chuyện chính trị. Ta không làm vậy, dễ gì Tử Long, một hổ tướng ngàn năm khó tìm, trung thành hết mực với ta...Mưu mẹo của ta, e rằng chỉ có Gia Cát Lượng và Tào Tháo là hiểu. Tháo nay chết rồi, còn Gia Cát Lượng ta cũng test va rồi. Va lỡ hứa gan óc lầy đất trung thành với ta, với con cháu ta,không phải lo va phản...Thằng Thầm thì tư chất hùng anh, đủ sức nối đại thống...Nhưng mà...
Chiêu Liệt với tay cầm tờ mật thư của Bắc Ngụy do Hoa Hâm đưa tới bữa qua:"...Việc nối ngôi là chuyện nội bộ nước Thục, Bắc Ngụy không can thiệp. Tuy nhiên, chúng tôi muốn A Đẩu Lưu Thiện nối ngôi. Vì chuyện phế trưởng lập thứ xưa nay luôn bất ổn, huống hồ ngài bỏ con lập cháu. Võ hoàng đế Bắc Ngụy chúng tôi buộc phải bỏ Tào Thực lập Tào Phi là vậy. Nếu ngài lập A Đẩu, chúng tôi thề muôn đời hữu hảo, không xâm lấn biên giới của Thục, còn cứu trợ gạo tiền khi Thục gặp năm thiên tai mất mùa.Kế môi răng ấy,xin ngài lưu ý..."
Chiêu Liệt lại suy nghĩ...Kể ra, có được vị vua như Lưu Thầm, Tây Thục quả là đại phúc. Nhưng mối nguy Bắc Ngụy còn đó. Tây Thục lương ít, người thưa,tuấn kiệt như lá mùa thu, nhân tài như sao buổi sớm, có mỗi Gia Cát Lượng thì dạo này thấy va ho nhiều, xuống sức quá, có khi bị lao tới nơi, liệu có thể giúp con ta chống chọi được mấy nỗi. Chi bằng hòa với Bắc Ngụy, thậm chí nộp cống xưng thần với họ cũng được, miễn sao giữ được ngai vàng là được rồi...Chống chọi với họ làm chi có khi mất cả chì lẫn chài...

Run run, Chiêu Liệt vớ lấy ngọn bút lông thỏ,dầm đẫm mực...
Cơn đau chói nơi ngực trái...chới với, bàn tay buông thõng, cây bút lăn tròn. Thị vệ la hoảng, tiếng người chạy xáo xác, tiếng la thét gọi ngự y...Chiêu Liệt đã về trời...

Gia Cát Lượng thất thần nhìn sững tờ di chiếu. Chữ Thầm đã bị xóa, thay vào đấy là chữ Thiện còn tươi mới. Uất nghẹn, Lượng ngửa mặt lên trời, gọi với nghẹn ngào:"Bệ hạ..."

Bá quan xì xào:"Tội nghiệp Võ hầu, trung thành đến phút cuối..."

Hàng tùng trước sân héo rũ.Thương Chiêu Liệt? Hay thương Gia Cát?...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét